Truyện Ngắn Hay

Những Tấm Thiệp Tự Làm

“Tình yêu luôn mang tới khó khăn, đúng vậy, nhưng mặt tốt là nó cũng đem tới sức sống.”

***
Những Tấm Thiệp Tự Làm

Chúng tôi cưới nhau vào năm 1966 tại Welch, Tây Virginia khi tôi chỉ mới mười sáu và chồng tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Khi đó, tìm việc làm trong thị trấn nhỏ này là việc hết sức khó khăn. Sau hai tháng cưới nhau, chồng tôi đọc được thông báo tuyển dụng của hãng xe buýt ở Roanoke, Virginia. Thế là anh ấy lái xe suốt hơn một trăm sáu mươi cây số đến đó để xin việc. Tuần tiếp theo, họ liên hệ lại và thông báo anh đã được nhận vào làm thợ máy tập sự. Đó là một cơ hội lớn với chúng tôi, nhưng tôi cũng rất buồn khi phải chuyển nhà đến Roanoke, một nơi hoàn toàn xa lạ. Vợ chồng tôi tìm được một căn hộ nhỏ có đầy đủ đồ nội thất, và tôi cũng may mắn tìm được một chân thư ký kinh doanh toàn thời gian ở Woolworth. Tuy nhiên chồng tôi phải làm ca cố định từ nửa đêm đến tám giờ sáng, tức là mỗi sáng khi anh trở về nhà thì tôi lại đang chuẩn bị rời nhà đi làm.
Lễ Tình nhân của năm đầu tiên chung sống đó, chúng tôi có ít tiền lắm nên hai vợ chồng chẳng thể mua cho nhau một món quà nào, ngay cả một tấm thiệp bán sẵn ngoài cửa hiệu.
Đêm trước ngày lễ Tình nhân, sau khi anh đi làm, tôi cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Thế là tôi quyết định thức dậy và làm tặng anh một tấm thiệp bằng giấy tập. Tôi vắt óc suy nghĩ, và quyết định viết tặng anh một bài thơ. Đến khi trao nó cho anh, tôi nín thở, quan sát anh mở nó ra và bắt đầu đọc, lòng thầm mong anh sẽ không phá lên cười sự ngô nghê của mình. Bài thơ của tôi như sau:
Em không có nhiều tiền
Để mua một tấm thiệp thật đẹp.
Nhưng những điều mà chúng ta đang có Quý hơn tất thảy mọi thứ xa hoa.
Mình có nhau là điều tuyệt nhất, Hãy mở ra, đọc tiếp mà xem.
Bên trong, tôi tô một trái tim đỏ thật lớn kèm dòng chữ “Em yêu anh!”. Khi đọc xong tấm thiệp, anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi, không phá lên cười như tôi lo sợ mà chỉ mỉm cười dịu dàng.
Rồi anh đặt vào tay tôi một thứ –một trái tim làm bằng giấy bạc mà anh đã dành cả giờ ăn trưa để hoàn thành. Hóa ra anh cũng đã ngại khi trao nó cho tôi, sợ tôi cho đó là điều ngớ ngẩn và cười cợt anh.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn cất trái tim đó trong ngăn bàn. Theo năm tháng, chúng tôi đã khấm khá lên và có thể mua cho nhau những món quà đẹp, đắt tiền hơn nhân ngày lễ Tình nhân. Nhưng không món quà nào có giá trị bằng những món quà chúng tôi tự tay làm cho nhau với cả tấm lòng trong những năm đầu gian khó.

 Evelyn

Bình Luận

Back To Top